Post by Deleted on Jan 9, 2016 11:31:33 GMT 7
Tùng - một huyền thoại bài bạc bịp đã từng có mảnh đời trôi nổi. Tuổi đời còn ít nhưng Tùng đã có rất nhiều kinh nghiệm chơi cờ bạc. Như đã nói từ kì trước, cuộc đời của Tùng từng “lên voi xuống chó”, từ một đêm vung vài chục triệu để ăn chơi trác táng và mua ban do co bac bip đến chạy xe ôm lo miếng cơm manh áo hằng ngày.
Tùng nói: “Cờ bạc thì chỉ có chết. Thế này nhé, như cái trò lô đề, nếu ai đánh cũng ăn thì tự khắc 3 hôm chả còn thằng nào làm chủ lô, chủ đề cho mà đánh nữa.
Những trò cờ bạc khác cũng vậy, ai dính vào cũng giàu thì cờ bạc đã chả có một cái lịch sử tồn tại đi kèm lịch sử loài người hàng nghìn năm như thế. Thế nhưng, ai dính vào cũng mơ đến tiền, thật nhiều tiền, nên cờ bạc nó vẫn khiến con người ta nghiện đến u mê mụ mị hơn cả nghiện ma túy.”
Trước kia, Tùng có suy nghĩ rằng: “Trăm thằng chết, thì vẫn phải có một thằng sống chứ. Nhất là cái trò bóng bánh, chỉ có thắng với thua với hòa, nếu biết soi cầu chuẩn bằng linh cảm của riêng mình kiểu gì chẳng ăn được”.
Những chuỗi ngày cơ cực của Tùng chấm dứt khi mà thằng em của ông chủ sới bạc ngày trước bắt gặp Tùng đang chạy xe ôm trong trạng thái nhếch nhác.“Chú về làm cho anh, nhàn thân mà tiền nong thì không phải nghĩ”, kể từ đây cuộc đời Tùng có bước ngoặt mới.
Hồi đó Tùng chỉ biết vào web, chơi game, thi thoảng online yahoo chat chit lăng nhăng với mấy em gái mới lớn nhưng đú đởn. Thế mà mấy lần Tùng lại ăn được mấy em tuổi teen đẹp hay mấy con vợ trong trò Audition. Những cô vợ của Tùng toàn ở tận Hòa Bình, Ninh Bình bắt xe về tận Hà Nội chỉ để gặp thằng chồng giả, tiếp đó là một màn nước mắt cảm động rồi đưa nhau vào nhà nghỉ.
Tuy là thằng bui đời nhưng Tùng cập nhật thông tin rất nhanh, lúc nào trong túi quần cũng phải có ít nhất 3 con di động để đêm đêm online. Không chơi các trò co bac bip xoc dia, nhận bóng, chuyển bóng, nhận cược, tiền cá độ và số cho ông chủ là nghề mới của gã.
Những thằng chơi cái trò cá độ bóng banh này nào có chịu ngồi im. Thi thoảng ngứa tay, Tùng cũng thả 1 ít nhưng thu về gấp mấy chục lần như thế. Có lần Tùng, ăn một lèo tới hơn 20 trận, không thua trận nào. Tùng bảo: “Anh có biết cái thằng thần tài Lee Chung Wei gì đó không, thần tài cái gì, bóng bánh này làm gì có thần tài. Dạo đó em nổi như cồn và được gọi là Tùng thần tài đấy”.
Hỏi bí kíp thì Tùng nói chẳng có bí kíp nào cả. Như kiểu trò soi cầu lô, bạch thủ, nếu mà trúng thật thì có mà cả thiên hạ giàu. Bao năm lăn lộn với đủ thứ trò đỏ đen cũng dạy cho nó biết rằng những cái thứ “soi cầu chuẩn, bí quyết đánh trận nào ăn trận đấy” chỉ là 3 cái thứ vớ vẩn tạp nham.
Nó cứ đánh, cứ xuống tiền theo cách riêng của nó, một cách rất điên. Có lúc cửa trên chấp đến 3 trái nó vẫn chơi, mà kết quả đêm hôm ấy là đội cửa trên thắng với một tỉ số chẳng ai ngờ tới là 6-2.Rồi Tùng đánh rung là rung, đánh tài là vào tài mà đi xỉu là ra xỉu ngay vào luôn. Có những lúc thắng bóng nhiều quá chả biết là bao nhiêu tiền, đến cả bao tải, nó rải tiền ra sàn nhà làm đệm rồi nằm lên đó ngủ cho đến sáng vì quá mệt đến gần kiệt sức vì những trận bóng. Lúc đó, bao nhiêu thằng đâm theo Tùng là cũng thắng ầm ầm, Tùng đi cửa nào có người theo vào cửa ấy.
Xem thêm: kinh nhin xuyen bai
Tùng nói: “Cờ bạc thì chỉ có chết. Thế này nhé, như cái trò lô đề, nếu ai đánh cũng ăn thì tự khắc 3 hôm chả còn thằng nào làm chủ lô, chủ đề cho mà đánh nữa.
Những trò cờ bạc khác cũng vậy, ai dính vào cũng giàu thì cờ bạc đã chả có một cái lịch sử tồn tại đi kèm lịch sử loài người hàng nghìn năm như thế. Thế nhưng, ai dính vào cũng mơ đến tiền, thật nhiều tiền, nên cờ bạc nó vẫn khiến con người ta nghiện đến u mê mụ mị hơn cả nghiện ma túy.”
Trước kia, Tùng có suy nghĩ rằng: “Trăm thằng chết, thì vẫn phải có một thằng sống chứ. Nhất là cái trò bóng bánh, chỉ có thắng với thua với hòa, nếu biết soi cầu chuẩn bằng linh cảm của riêng mình kiểu gì chẳng ăn được”.
Những chuỗi ngày cơ cực của Tùng chấm dứt khi mà thằng em của ông chủ sới bạc ngày trước bắt gặp Tùng đang chạy xe ôm trong trạng thái nhếch nhác.“Chú về làm cho anh, nhàn thân mà tiền nong thì không phải nghĩ”, kể từ đây cuộc đời Tùng có bước ngoặt mới.
Hồi đó Tùng chỉ biết vào web, chơi game, thi thoảng online yahoo chat chit lăng nhăng với mấy em gái mới lớn nhưng đú đởn. Thế mà mấy lần Tùng lại ăn được mấy em tuổi teen đẹp hay mấy con vợ trong trò Audition. Những cô vợ của Tùng toàn ở tận Hòa Bình, Ninh Bình bắt xe về tận Hà Nội chỉ để gặp thằng chồng giả, tiếp đó là một màn nước mắt cảm động rồi đưa nhau vào nhà nghỉ.
Tuy là thằng bui đời nhưng Tùng cập nhật thông tin rất nhanh, lúc nào trong túi quần cũng phải có ít nhất 3 con di động để đêm đêm online. Không chơi các trò co bac bip xoc dia, nhận bóng, chuyển bóng, nhận cược, tiền cá độ và số cho ông chủ là nghề mới của gã.
Những thằng chơi cái trò cá độ bóng banh này nào có chịu ngồi im. Thi thoảng ngứa tay, Tùng cũng thả 1 ít nhưng thu về gấp mấy chục lần như thế. Có lần Tùng, ăn một lèo tới hơn 20 trận, không thua trận nào. Tùng bảo: “Anh có biết cái thằng thần tài Lee Chung Wei gì đó không, thần tài cái gì, bóng bánh này làm gì có thần tài. Dạo đó em nổi như cồn và được gọi là Tùng thần tài đấy”.
Hỏi bí kíp thì Tùng nói chẳng có bí kíp nào cả. Như kiểu trò soi cầu lô, bạch thủ, nếu mà trúng thật thì có mà cả thiên hạ giàu. Bao năm lăn lộn với đủ thứ trò đỏ đen cũng dạy cho nó biết rằng những cái thứ “soi cầu chuẩn, bí quyết đánh trận nào ăn trận đấy” chỉ là 3 cái thứ vớ vẩn tạp nham.
Nó cứ đánh, cứ xuống tiền theo cách riêng của nó, một cách rất điên. Có lúc cửa trên chấp đến 3 trái nó vẫn chơi, mà kết quả đêm hôm ấy là đội cửa trên thắng với một tỉ số chẳng ai ngờ tới là 6-2.Rồi Tùng đánh rung là rung, đánh tài là vào tài mà đi xỉu là ra xỉu ngay vào luôn. Có những lúc thắng bóng nhiều quá chả biết là bao nhiêu tiền, đến cả bao tải, nó rải tiền ra sàn nhà làm đệm rồi nằm lên đó ngủ cho đến sáng vì quá mệt đến gần kiệt sức vì những trận bóng. Lúc đó, bao nhiêu thằng đâm theo Tùng là cũng thắng ầm ầm, Tùng đi cửa nào có người theo vào cửa ấy.
Xem thêm: kinh nhin xuyen bai